Xong phần của Rafael Benitez, giờ tới lượt
Jose Mourinho. Câu nói ấy có thể mang hai hàm nghĩa. Một là Benitez đã
giúp Chelsea giành chức vô địch Europa League sau khi hạ Benfica trong
trận chung kết, giờ tới lượt Mourinho có nhiệm vụ đưa Real Madrid vượt
qua Atletico Madrid trong trận chung kết Cúp Nhà Vua Tây Ban Nha. Hai là
Benitez đã hoàn thành nhiệm vụ giúp Chelsea vượt qua khủng hoảng trong
mùa giải này, củng cố sức mạnh bằng một danh hiệu ở châu Âu, giờ
Mourinho sẽ được thừa hưởng công sức lao động của nhà cầm quân người Tây
Ban Nha.
Jose Mourinho
|
Điều này khiến người ta nhớ lại lần đầu tiên Mourinho
dẫn dắt Chelsea, khi ấy chiến lược gia người Bồ Đào Nha cũng từng mang
tiếng là thừa hưởng thành quả mà Claudio Ranieri đã gây dựng trước đó.
Rồi khi sang Inter Milan, Mourinho cũng được cho là ăn theo thành công
của Roberto Mancini. Tiếp đến là ở Real Madrid, Manuel Pellegrini cũng
đã giúp Real giành được số điểm kỷ lục ở mùa giải 2009 – 2010 trước khi
nhường lại vị trí cho cựu huấn luyện viên của Porto.
Từ những căn cứ đó, đã xuất hiện không ít lời bình luận
cho rằng thành công mà Mourinho có được một lần là nhờ vào mồ hôi công
sức của những người tiền nhiệm. Hay nói cách khác, chiến lược gia người
Bồ quả là khôn khéo, luôn biết lựa chọn đúng thời điểm thay đổi câu lạc
bộ ở những nơi đã có sẵn những nền tảng vững vàng, khỏi phải nhọc công
gây dựng từ đầu. Đấy cũng có thể là lý do khiến Manchester United đã
chọn David Moyes làm người kế vị Sir Alex Ferguson thay vì Mourinho. Bởi
nhà cầm quân người Bồ dường như thích hợp với những mục tiêu ngắn hạn
hơn là chiến lược dài hơi.
Nhận định trên cũng có vẻ đúng khi điểm lại sự nghiệp
cầm quân của Mourinho bởi ông chưa bao giờ gắn bó với đội bóng nào quá
ba mùa giải. Mourinho là kẻ thích chinh phục, với tham vọng giành vinh
quang ở bất kỳ nơi nào ông ta đặt chân tới (đã đăng quang ngôi vô địch
quốc gia ở bốn nước khác nhau). Mourinho không thích hoặc không thích
hợp để ngồi một chỗ như Sir Alex hay Arsene Wenger, những người sẵn lòng
gắn bó với một đội bóng trong suốt cả một giai đoạn dài của đời người.
Nhưng dù tất cả những ý kiến trên có đúng phần nào thì cũng không ai có
thể phủ nhận tài năng của Mourinho. Việc các ông chủ sẵn lòng gạt bỏ một
huấn luyện viên đang làm tốt công việc của mình để lấy chỗ cho Mourinho
càng chứng tỏ rằng chỉ số niềm tin mà Mourinho nhà cầm quân người Bồ
đem lại cao hơn hết thảy những người đồng nghiệp kia. Đúng là Mourinho
được thừa kế thành quả của những người tiền nhiệm, nhưng có ai đảm bảo
rằng các huấn luyện viên trước đó cũng thành công như Mourinho nếu tiếp
tục được giữ lại?
Nếu cho rằng ông chủ Roman Abramovich đã quá bất công
khi không giữ lại Benitez dù ông này đã giúp Chelsea giành chức vô địch
Europa League, thì cũng phải đặt vấn đề rằng, chiến lược gia người Tây
Ban Nha thực sự đã gặp may khi không bị sa thải sớm sau khi đánh rơi cả
Club World Cup lẫn Cúp FA. Nói tóm lại, dù thế nào đi chăng nữa thì con
người Mourinho vẫn toát ra khả năng đặc biệt mà ít huấn luyện viên nào
có được. Nó cũng tương tự như việc Fernando Torres có thể toả sáng ở mọi
trận chung kết mà anh tham dự dù trong suốt cả mùa giải anh có thể gây
thất vọng liên miên. Nhưng liệu Torres còn có tương lai nếu như Mourinho
tới Chelsea hay không thì lại là chuyện… hậu xét, ít nhất là sau trận
chung kết Cúp Nhà Vua với Atletico Madrid đêm nay.
Nhật Hoàng – SGTT.VN